Thơ Phú Thi Đường
Một thất đã khổ ra ri
Còn thêm một cái mần chi nữa trời
Song thất thì thật khổ đời
Ngồi mà rặn mãi thơ thòi chẳng ra
Quỷ tha ma bắt thơ ca
Mần răng lại có bát ra nữa hè
Một bát ma mần mệt nhè
Còn sáu cái lục thì nhòe đời trai
Mần thơ mà khổ trần ai
Đã là biết khổ mà ta vẫn mần
Mần chi mà cứ bần thần
Song thất lục bát hát bài ca dao
Ngụ ngôn thì cứ bát nhào
Còn thêm ngữ vựng thì đào mô ra
Bát cú như bánh hành hoa
Thất ngôn bát cú chẳng ai chung tình
Một mình tứ tuyệt lại nên
Thêm hành bớt muối lại nên duyên lòng
Làm thơ như tát gầu sòng
Một mình chèo lái giữa dòng đời trôi
Ngụ ngôn bát cú êm xuôi
Cắt ra từ chộ sẵn thơ bát rồi
Cắt đi hai chự đầu thôi
Ngụ ngôn bát cú ra đời đó thay
Về thơ bây đừng nói hay
Có anh liền chị ,hay hơn bay nhiều
Miệng đừng chém gió vì yêu
Qua thơ mà ngỏ có điều dễ nghe
Thơ họa nói thật cho nghe
Đỉnh cao thơ phú khen chê cứ mần
Dù bây có nói mười phần, không thua
Đỉnh cao thiên hạ cười cho
Về thơ xướng họa một kho bụng phề
Đỉnh cao thơ phú nói nghe
Hơn thua chi lắm ra bề đàn anh
Chẳng qua như mối tơ mành
Dù rối , có gỡ, manh tơ suôn lì
Niêm vần giữ luật chắc thì
Bố cục chặt chẽ có ghì không ra
Đàn ông đối với đàn bà
Nghĩa từ ĐEN – TRẮNG nói ra đúng liền
Câu ca mà chỉnh, áng vần lại hay
Câu thơ suôn chảy hát ca
Chan hòa cuộc sống thực là niềm vui
Chạnh lòng ghi lại mấy lời
Gieo vần thơ ló để đời mai sau
Nhớ luôn nhìn trước ngó sau
Nhịp cầu thân ái thơ ca ra đời
Cuộc sống lên màu đổi đời
Tình thơ bác ái để đời làm duyên
Tình thơ lai láng Biển thuyền
Sơ sơ nói vậy mà nghe lọt lòng
Mần thơ coi cũng lòng thòng
Ta muốn đi nghỉ ,để còn thơ ca
Mần thơ coi cũng rườm rà
Thôi Ta cứ để đời sau luận bàn .