Thơ tình – RƯƠNG GỖ LIM
RƯƠNG GỖ LIM
Khi xưa Lục Nguyệt yêu nhau
Cái rương chứa cả hành trang đầu đời
Trải bao cuộc sống thăng trầm
Vào Nam ra Bắc gánh gồng rương theo
Nghĩa tình mang nặng vác trong
Rương nay còn đó Người .. Đi đâu rồi ?
Xếp trong rương áo vải áo sồi
Quần thì rách đít áo thì sờn vai
Được thêm cái áo trắng phim
Em đà cắt vá bốn năm miếng liền
Nghĩ lại lòng tím thương nhiều
Ờ sao hồi đó … vợ chồng khổ chưa
Cơm ăn với mắm cà dưa
Cũng không no đủ sớm trưa cùng chiều
Sáng ngủ dậy bụng đói queo di dạy
Lên giảng bài mà ‘hoa bướm’ vờn bay
Trò thấy cô, ồ .. sao không uống .. mà say
Sức Cô thế ..? Sao mà đứng nổi hả…
Mồ hôi mẹ .. mồ hôi cha vật vã
Ướt cả người … trò thấy mà thương
À cô đói … mà lên lớp giảng bài
Truyền kiến thức xây mầm non nhân loại
Rồi từ đó thành chuyện huyền thoại
Về Cô giáo như cô Tấm dịu hiền
Kiến thức đầu đời được Cô ân truyền
Ước mơ hoài bảo cũng từ đó lớn lên
Như vần thơ trong sáng dịu hiền
Rót vào đời nuôi con khôn lớn.
Rồi đúng lúc Cô mang bệnh nặng
Gánh cương thường không mang trên vai
Phải đặt xuống rồi ra đi … mãi mãi …
Không trở về Cha gánh cả hai vai
Rương “Gỗ lim” kỷ niệm theo mãi hoài
Mang hình bóng Mẹ thời còn “Hiện tại”
Đời là thế … sẽ không gì tồn tại
Cuộc sống này vĩnh hằng mãi đâu?
Chỉ “Cái rương” tồn tại theo thời gian
Chất chứa cả “Tình đời” Cha Mẹ
Thành câu chuyện truyền kỳ kỷ niệm
Hạnh phúc đầy dâng sóng tình biển khơi …
Lời bình: Không chỉ có thân hình hài con người mới mang nhiều kỷ niệm của cuộc đời sống với thời gian, mà ở đây tác giả đã bộc bạch hết cả tâm tư cái đời “Tư riêng” ? Còn khổ .. rất khổ …lúc vào đời
Sau cuộc sống đời thường của mỗi cặp vợ chồng làm thầy giáo cô giáo, mỗi đời người vì sự nghiệp trồng người theo lời Bác Hồ dạy.
“Vì lợi ích mười năm trồng cây vì lợi ích trăm năm trồng người”
Thể hiện hết trong câu thơ “Lên giảng bài mà hoa bướm vờn bay” cái thời gian khó sau chiến tranh đi qua, cái đói thời kỳ mới tiếp quản miền nam giải phóng phải nhịn đói vẫn lên lớp giảng bài, trưa rồi một nắm rau khoai, con khát sữa mẹ chưa về Cha nhai gạo sún cho con đỡ đói lòng Con sững sờ ưỡn bụng…
Ồ .. Cha cho ăn gì mà khác me ha ..? Lòng con đói dòng sữa gạo ngọt ngào như sữa mẹ, cứ tuôn vào con đỡ đói khong la …oa … oa … oa.
Rồi cứ thế thời gian dần trôi qua sự đúc kết của đôi vợ chồng giáo viên trẻ . Được thành phẩm là ba con ăn học được thành tài, có sự nghiệp công danh, chỉ có thể là tài sản vô giá,
Nhớ Cô 20/11 hàng năm ghé vào “Lăngmộ” hương hoa kính dâng
Thế là đã an ủi một đời vì sự nghiệp trồng người.. rồi đó.
Long Hải đêm 4 tết Bính Thân
Thơ quê ló : Trần Hữu Lục